Đi qua tận cùng những mùa đông, sẽ lại đến tận cùng một mùa đông khác...

Đôi khi tôi vẫn nhớ lại cái cách mình bước đến với nhau, dịu dàng như chiếc lá rơi trên vai ai chiều thu nắng nhẹ. Chỉ tiếc là chúng ...

Thailand 2017

Thailand 2017

Thailand 2017


Ngày 1 31/12/2016 : 

Bọn mình xuống sân bay DonMuang (Đôn Mường) BangKok khoảng gần 23h, tính xem pháo bông ở Bangkok luôn. nhưng làm thủ tục nhập cảnh rồi gởi hành lý nữa nên mất khá nhiều thời gian và không kịp đón thời khắc giao thừa ở nước bạn. 

đoạn đường đông nghẹt người ở khaosan lúc này

Sau đó cả bọn bắt taxi vào Khaosan, lúc này mọi người đang đón giao thừa + ăn uống nhảy múa rất vui nhộn, nguyên con đường đông nghẹt và cực kì sôi động trong không khí đón chào năm mới. Phí taxi từ sân bay vào Khaosan khoản tầm 200bath, và khoảng hơn 30km. Các bạn nên hỏi kỹ và thương lượng giá hợp lý nhé.

Khoản gần 3h sáng bọn mình về lại sân bay, và ngủ ở đó luôn, đợi đến giờ bay đi Krabi. Phải nói lúc này khá mệt, bản thân mình cũng chỉ muốn ngủ tí thôi :D, cũng may sân bay nước bạn có nhiều hàng ghế đợi. và tụi mình có thể  nằm chợp mắt được. Có điều là ở sân bay kiểu như họ cho máy lạnh chạy hết công suất vậy, rất lạnh. Không trang bị quần áo chống lạnh chắc bọn mình không chịu nổi.

Ngày 2

Bọn mình đến Krabi lúc 7h sáng, lúc này vẫn bơ phờ vì cả đêm vật vờ ở Sân bay :v, sau đó bắt Taxi vào Aonang check in, vẫn còn sớm, nên bọn mình đã gởi đồ lại khách sạn. Sau đó thuê xe máy đi tham quan AoNang và Krabi Town (Leo núi Tiger Cave Temple, đi long tail trên sông Krabi, tắm biển AoNang…..)

Ấn tượng của mình là bên họ làm du lịch rất tốt. đường phố và biển không có rác. Xe máy cứ đậu ở lề đường, không chen lấn vỉa hè. và cũng không hề có trộm cắp, bọn mình để xe ngoài đường nguyên một đêm không ai trông vẫn y nguyên, điều mà nước mình chưa làm được. 

Buổi tối bọn mình đi chợ đêm ở Aonang và ăn uống. Ngắm trai xinh gái đẹp..nước ngoài :D. 
Riêng đồ ăn thì khu Aonang này thì mình không đánh giá cao lắm. Các món không hợp khẩu vị của mình và mặt bằng chung cũng khá đắt so với kinh phí du lịch bụi của tụi mình.

Bọn mình về khách sạn nghỉ ngơi sau gần 2 ngày đi nhong nhong ngoài đường, thật toẹt vời.

Ngày 3

Bọn mình mua tour đi thăm các đảo Phi Phi. Ở Aonang có rất nhiều chỗ bán các tour du lịch đảo. Và giá cũng gần như nhau. Các bạn không nên mua tour ở khách sạn bạn đang ở. Nên mua ngoài.  

Sau khi chọn tour mình thích, các bạn thanh toán tiền trước và cung cấp địa chỉ khách sạn các bạn đang ở. Sau đó họ sẽ đón mình.  Lưu ý các bạn phải mua tour trước 1 ngày để đi được trọn vẹn nhé. Bọn mình mua tour vào chiều tối của ngày 2.

Sáng khoản 8h có xe tới khách sạn đưa các bạn đi. Và họ cũng tập hợp nhiều người cùng chọn tour giống bạn và lên lịch trình. Ngồi canô ra đảo. Các bạn cũng nên mặc áo phao vào nhé, vì canô họ đi rất nhanh và cũng không êm đềm gì đâu :D, nhưng cảm giác đi trên biển và ngắm nhìn khung cảnh quanh các đảo thì rất toẹt vời.

Ngày 4

Bọn mình về lại Bankok. check in khách sạn nhận phòng, và nghỉ ngơi. Sau đó đi Shopping ở Pratium, một khu trung tâm thương mại gần chỗ bọn mình ở. rồi Siam center cũng gần đó. Quần áo ở đây bao rẻ, và nhiều mẫu mã đa dạng, bạn có thể dễ dàng lựa chọn cho mình món đồ yêu thích với giá cực hạt dẻ ở đây.

Chiều tối đó bọn mình có cơ hội trải nghiệm ăn tối ở Baiyoke Sky ở tầng 78. Lưu ý sau khi dùng buffe xong, các bạn hãy lên tầng trên cùng cao nhất của tòa nhà để ngắm nhìn thành phố Bankok bên dưới. Cảm giác rất khó quên với bọn mình.

Sau cùng bọn mình về khách sạn nghỉ ngơi. Ở một số khách sạn hay gần đó có dịch vụ Mat-xa rất đáng tiền. Các bạn có thể mat-xa chân. hoặc mat-xa toàn thân. và họ cũng có nhiều kiểu mat-xa tùy nhu cầu du khách. 

Ngày 5 :

bọn mình check out khỏi khách sạn. Đi thuyền trên sông, tham quan hoàng cung, tham quan chùa
Sau đó ăn uống ở China town
Và Ra sân bay về.

và Kết thúc hành trình của mình ở đây.
Có rất nhiều trải nghiệm thú vị mà mình không kể hết được trong bài viết này.
Và hi vọng năm


0

tản mạn ngày mưa...

tản mạn ngày mưa...

tản mạn ngày mưa...



Lại những ngày mưa... Mưa triền miên không ngớt, mưa nhạt nhòa trời đất, mưa mang đến cho cuộc sống một cái gì đó đổi thay. Tất cả đều đọng lại trên hè phố, trong lòng người, trên đôi quang gánh hàng rong, trong đôi mắt em thơ ngây dại... Cũng vào những ngày nào đó, một chiều nào đó, mưa bất chợt vỡ òa...

"Xin cho tôi, tôi như cơn ngủ
Ru em, đưa em một lần...
Ru em vào mộng, đưa em vào đời
Một thời yêu đương..."

0

nhớ...

nhớ...

nhớ...


em có phải là cô gái tháng 10
nên cứ mãi là gió giữa mây trời
lúc dữ dội dạt dào - cảm xúc
lúc suy tư trầm mặc thoáng bay
em đâu biết trời xanh kia rộng lắm
vi vu hoài em có mỏi mệt không
em có biết cây vẫn theo bước gió
trời đông lạnh vẫn mong ngóng gió về
cây quên mất rằng trái tim của gió
càng buộc chặt càng háo hức bay xa...

0

chưa ai...

chưa ai...

chưa ai...



cuộc sống như 1 câu chuyện dài tập, luôn có mở đầu và cũng có kết thúc . Kết thúc vui hay buồn, hạnh phúc hay buồn chán, thất bại hay thành công quan trọng đều do chính bản thân của mỗi chúng ta quyết định. Nội dung câu chuyện có những tình tiết vui vẻ, lãng mạn nhưng cũng lúc với nhiều tình tiết sóng gió, tất cả đều khiến cho câu chuyện mỗi chúng ta thêm phong phú và hấp dẫn hơn. Quan trọng chính là cách chúng ta suy nghĩ và cách chúng ta đối xử với cuộc sống của chính mình.

0

cho những ngày mệt mỏi

cho những ngày mệt mỏi

cho những ngày mệt mỏi


Thích ai thì phải nói, ghét ai thì cứ mặc kệ nó. Rồi sẽ đến lúc bạn thấy mình không còn đủ dũng cảm để yêu một ai đó nữa cho xem.

Chúng ta trở về trên những con đường với một tiềm thức giấu sẵn nỗi cô đơn
những cơn mưa đêm giăng kín
những cơn gió mùa lạnh buốt…
và ngôi nhà thì vẫn luôn chong đèn chờ sáng
như thói quen mỗi ngày
- (Đêm về khuya tối - Nguyễn Phong Việt)

0

trước khi tốt nghiệp tôi muốn..

trước khi tốt nghiệp tôi muốn..

trước khi tốt nghiệp tôi muốn..

Bài viết được lấy từ vnexpress của tác giả Phương Hòa, cá nhân mình thấy hay và muốn chia sẻ với các bạn, nhất là những bạn còn đang ngồi trên ghế giảng đường đại học.



Bạn sẽ không thể khắc phục hết cả những điều hối tiếc của cả 7 người dưới đây, nhưng bạn có thể biết mình ở đâu để điều chỉnh.



Tốt nghiệp loại giỏi và mới kiếm được công việc ổn định nhưng tôi tiếc vì mình không dám trải nghiệm thời sinh viên. Tính tôi hay ngại, ngại nắng ngại nóng, ngại khói bụi ngại mệt mỏi, ngại tốn kém, nói chung là cũng ngại đủ thứ. Học xong ở trường là về nhà. Tôi ở Hà Nội hơn 22 năm rồi mà còn chẳng thuộc đường bằng mấy đứa bạn trọ học. Tôi ở với bố mẹ, nhà có một cô con gái nên bị quản lý rất kỹ, muốn đi đâu cũng phải xin phép từ trước mấy ngày, mà lần nào xin là bị bố mẹ "ca" rằng ngoài kia nguy hiểm lắm con ơi, tai nạn giao thông, đường lở, tàu chìm… 

Nghe nhiều, tôi sợ và không dám đi đâu xa. Hồi đó tôi tự nhủ bao giờ ra trường, nhiều tiền hơn và không bị quản lý nữa thì mình đi cũng không muộn. Bây giờ đi làm đã rủng rỉnh hơn, bố mẹ không quản lý kỹ như hồi xưa nữa thì tôi lại chẳng có thời gian. Muốn đi cũng không có vì bạn bè mỗi đứa một nơi, đồng nghiệp ở mức xã giao vừa phải. Nếu như hồi ấy dám gạt hết nỗi lo sợ, ngại ngần thì có phải mình đã có bao nhiêu trải nghiệm và kỷ niệm đáng nhớ rồi không.



Những ngày sắp tốt nghiệp khiến tôi như ngồi trên chảo lửa. Lúc nào trong đầu tôi cũng canh cánh câu hỏi Viết gì vào CV bây giờ? Tự dưng tôi chán bản thân kinh khủng vì đã quá lãng phí thời gian. Đến trường không ngủ gật thì lướt Facebook. Hồi năm nhất, năm hai thấy bạn bè hoạt động câu lạc bộ, đi tình nguyện, chạy chương trình này nọ thì tôi cùng với mấy "chiến hữu" ra quán chơi game, về nhà xem phim đọc truyện. Đến năm ba, năm bốn, bạn bè đi làm, thực tập chỗ này chỗ kia thì mình vẫn tiếp tục mải miết với những cuộc vui thâu đêm suốt sáng. 

Nhiều lúc cũng thấy nhàm chán và muốn thay đổi nhưng độ chây lười của bản thân lớn quá nên lại tặc lưỡi: để mai tính. Rồi khi "mai này" đã đến, sắp phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình thì thời gian chẳng còn. Bảng điểm đủ cả A, B, C, D, F (mà F còn nhiều hơn A). Hoạt động ngoại khóa? Không. Kinh nghiệm làm việc? Không. Giải thưởng? Không. Kỹ năng? Không. Đến cả sử dụng Excel với Word cũng không xong. Bây giờ chỉ ước có lại 4 năm để làm lại, nhưng trên đời làm gì có cỗ máy thời gian.



Cuộc sống của tôi là một chuỗi đi đi về về. 7h30 sáng lên công ty xử lý giấy tờ nhàm chán, 17h30 quay trở về nhà để ăn tối cùng gia đình. Không thử thách, không áp lực, mức lương không quá cao nhưng ổn định. Tôi chẳng hề có định hướng rõ ràng cho tương lai của mình kể từ khi còn là sinh viên. À không, nói đúng hơn là tôi chẳng cần phải lo nghĩ đến chuyện đó. Sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ quen biết rộng nên tương lai của tôi được quyết định từ ngày đầu đến giảng đường. Tư tưởng "bình thường" ghim vào đầu tôi từ đó: học tập không nổi bật, việc làm thêm đơn giản, không mưu cầu vị trí cao trong công việc...

Người khác nhìn vào nói rằng tôi có một cuộc sống yên ổn. Phải, tôi bình yên về hình thức chứ không phải về tâm hồn. Nhưng tôi tiếc. Giá như ngày ấy tôi chịu thử thách mình hơn. chịu tìm ra những lối đi mới, chịu phá đi lớp vỏ bọc mang tên "an phận" của mình thì cuộc đời tôi giờ đã không phải ở trong vòng luẩn quẩn này.



Lần thứ 5 tôi đi xin việc, giống như những lần trước, tôi bế tắc khi nhà tuyển dụng đặt câu hỏi Ngoài tấm bằng xuất sắc này ra, em còn có kỹ năng hay kinh nghiệm gì khác hay không? Là số 0 tròn trĩnh. Ngày vào đại học, tôi đặt mục tiêu phải tốt nghiệp với bằng xuất sắc. Lúc ấy tôi nghĩ, những môn học ở trường là quá đủ để tôi có thể tự tìm công việc nhẹ nhàng với mức lương đáng mong đợi. Tôi tránh xa không tham gia bất kỳ một tổ chức, câu lạc bộ, không làm thêm, không giao lưu cùng bạn bè... bởi nghĩ tốn thời gian, tốn tiền mà không đem lại lợi ích gì. Quãng đời đại học của tôi gắn liền với sách vở, không có chút kỹ năng thực tế nào. Tôi chỉ giật mình khi bắt đầu đi tìm kiếm công việc. Thiếu kỹ năng, tôi không thể vận dụng những kiến thức sách vở ở trường lớp để giải quyết những vấn đề thực tiễn.

Mục tiêu được bằng xuất sắc của tôi có lẽ cao cả lắm nhưng chưa đủ giúp tôi đứng vững. Cuộc đời cho tôi cú tát đau điếng giúp tôi nhận ra rằng học hỏi đâu chỉ là kiến thức sách vở, nó còn là những kinh nghiệm thực tiễn mà chúng ta có thể thu thập được bên ngoài. Sẽ chẳng có ai tồn tại được nếu chỉ biết nói mà không biết làm.



Từ cấp 3 tôi đã nghe nhiều người nói rằng xã hội lộn xộn lắm, người ta chơi với nhau vì cái lợi, hết lợi thì họ quên nhau. Tôi tạo cho mình thức dè chừng và từ chối việc kết bạn với những người tôi gặp. Số người tôi nhớ mặt nhớ tên trong 4 năm học đại học đến bây giờ cực ít. Tôi không có bạn thân, chỉ có hai loại bạn: xã giao và chơi được. Bạn xã giao là những người tôi gặp vài lần, học cùng lớp hoặc chỗ làm thêm, nhớ mặt chẳng nhớ tên, không rõ tích cách. Tôi lượm họ vào danh sách bạn bè rồi để đó, về cơ bản là không quan tâm. Loại thứ hai là những người chơi được, thường ngồi cạnh nhau trên lớp. Đến lúc thi cử, bài tập nhóm thì có người để nhờ vả giúp đỡ.

Giờ, một ngày dài đến công ty với đồng nghiệp và sếp, những con người tuy ở cùng 8 tiếng nhưng chỉ là xã giao, lắm lúc còn ganh đua, đố kỵ và lợi dụng nhau. Trên Facebook thì News feed đầy ắp cập nhật của những người mà tôi chẳng thực sự quan tâm họ đang gặp vấn đề gì. Tự tôi xây hàng rào quanh thân và giờ tôi đang gánh chịu hậu quả đó.



8 tuổi, tôi bắt đầu xa nhà. Cuộc sống sinh viên tự do, những hoạt động nhóm, đi làm thêm... khiến tôi bận rộn, bù lại là dần có vị trí, có tiền, được ngưỡng mộ. Tôi ít trở về nhà hơn, ba mẹ gọi thì tôi lấp liếm con bận. Bố mẹ càng ngày càng già đi, bệnh tật nhưng tôi còn chẳng bao giờ đưa đi khám bệnh, thỉnh thoảng thăm hỏi cho có lệ. Tôi có công việc ổn định, lương cao, đi du lịch nhiều, bạn gái xinh, nhiều người ngưỡng mộ. Một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của em gái Anh về đi, bố bệnh nặng lắm rồi. Trở về, lần đầu tiên tôi nấu được một tô cháo gà và nhận ra vết chân chim ở đôi mắt bố, bàn tay gầy và hơi thở nặng nhọc của ông... Tôi tự hỏi Mình còn trở về nhà được bao nhiêu lần nữa đây?



Ra trường chưa đến một năm nhưng tôi đã nghe đến thuộc lòng những câu mà bố mẹ cô dì chú bác nói với mình mỗi khi thấy mặt Có người yêu chưa? Bao giờ cưới? Có cần làm mai cho không? Giờ tôi đang tìm hiểu một người do gia đình mai mối. Xác định bây giờ yêu là cưới nên người đó phải hợp với công việc của tôi, hợp ý bố mẹ tôi, phải là chỗ dựa tài chính được cho tôi… Hồi đại học, tôi không có một mảnh tình vắt vai, đặt tiêu chuẩn này nọ, thích ai chỉ dám đứng từ xa nhìn. Lúc đó nghĩ yêu đương không cần thiết vì còn muốn phấn đấu học hành. Học xong có nhiều thời gian rồi yêu cũng chưa muộn. 4 năm, tôi đã để tuột khỏi tay những tình cảm trong sáng mà chỉ thời thanh xuân mới có, giờ muốn trải nghiệm cũng không được nữa rồi.

ra trường rồi thấy tiếc đủ thứ nhưng không có cơ hội làm lại vì vậy đành cố gắng cho hiện tại để ngày mai ngoảnh đầu lại không thấy hối tiếc

0